失怙之痛 [ shī hù zhī tòng ]
失去父亲的痛苦。
风木之悲 [ fēng mù zhī bēi ]
风木:同“风树”,比喻因父母亡故,不能奉养。指丧父母的悲伤。
痛抱丧明 [ tòng bào sàng míng ]
原指指孔子弟子子夏在西河丧子而哭瞎眼睛的事。同“痛抱西河”。
丧身失节 [ sàng shēn shī jié ]
身受污辱,失去节操。
西台痛哭 [ xī tái tòng kū ]
宋末文天祥抗元失败被害。八年后,谢翱与友人登西台痛哭致祭,并作《登西台恸哭记》以记其事。后用以称亡国之痛。
痛贯心膂 [ tòng guàn xīn lǚ ]
形容悲痛到极点。